Chuyên Hưng Yên – Quyển sách không bao giờ đóng.
Chuyên Hưng Yên trong tôi như một quyển sách lưu giữ những khoảnh khắc tuổi học trò hồn nhiên, đầy hoài niệm mà khi đã mở nó ra thì sẽ chẳng bao giờ muốn đóng lại.
Lần đầu tôi mở ra, ‘‘quyển sách’’ ấy bừng sáng, mang theo cái đẹp yên bình ảm đạm của bầu trời oi ả nhưng lại rộn rã đung đua từng nhịp theo những tiếng ve, khẽ lay trước những cơn gió hiếm hoi của mùa hạ. Tôi đến với Chuyên Hưng Yên vào một ngày hè tháng 7 đầy nắng vàng rực rỡ, những tia nắng lấp ló chiếu lên từng mái tóc, từng gương mặt, đôi mắt của những bạn học sinh lớp 10 lấp lánh ánh lên những tia hy vọng, những năm tháng rực rỡ dưới mái trường hiện lên trước mắt. Tôi ngắm nhìn CHY với tâm trạng thổn thức, mang theo sự trong sáng của tâm hồn tuổi trẻ. Tôi đắm chìm trước khoảnh khắc như sắp sửa bước vào chốn “diệu kì” của ‘‘Alice xứ sở thần tiên’’ hay Neverland của Peter Pan. Cùng với Anh 1 16-19, tôi viết lên những trang giấy đầu tiên của ‘‘quyển sách’’ mang tên cấp ba. Tất cả đều bắt đầu với tình yêu của lòng nhiệt huyết, xao xuyến trước khoảnh khắc quý báu của cuộc đời. Tôi bắt đầu yêu quyển sách ấy hơn khi nó đã nhuốm màu của mùa thu. Chuyên Hưng Yên vào mùa thu đẹp như bức tranh được tạo lên bởi những lời thơ, câu hát; CHY trở nên nhẹ nhàng, chậm dãi dưới những con gió se se lạnh của bầu trời thu. Những chiếc lá vàng của mùa thu xuất hiện giữa những “trang giấy” của quyển sách lấp đầy những nét chữ mộng mơ của tuổi học trò.
Thanh xuân của tôi ở CHY qua mỗi mùa xuân, hạ, thu, đông đều mang đến những tâm trạng khác nhau nhưng đều đẹp và cô đọng cùng với những kỉ niệm của những năm tháng cấp 3.Mùa hè của tôi thanh bình và êm đẹp như “Cảnh ngày hè” của Nguyễn Trãi; mùa thu thì rạo rực như “mùa em” của Quang Dũng; mùa xuân lại phơi phới, “ vội vàng” như Xuân Diệu. Mỗi mùa của tôi trôi qua chầm chậm và in dấu nhưng kí ức đẹp đẽ của bạn bè, thầy cô và những con người ở CHY. Con người nơi đây cũng tấp nập, chậm rãi thèo từng năm tháng. Chúng tôi của lớp 10 nhẹ nhàng gom từng khoảnh khắc, chia sẻ từng kỉ niệm buồn vui,từ từ tận hưởng những năm tháng của tuổi học trò. Chúng tôi lớp 11 quen thuộc với trường lớp, thầy cô, bạn bè. Chúng tôi tự do, thoải mái tạo nên những dấu ấn, những niềm vui của tuổi học trò cứ thế mà sâu đậm hơn. Lớp 12 sâu sắc, không chậm chạp hay vội vã mà tinh tế đón nhận những niềm vui, quên đi những khó khăn về điểm số mà tích cực nhìn về tương lại, chặng đường rất dài ở phía trước. “Trang giấy” của chúng tôi trên quyển sách của tuổi thanh xuân được viết lên qua những cảm xúc, cảm nhận về con người, cảnh vật của CHY; “những trang giấy” đang dần được lấp đầy mang theo dấu ấn của những học trò tinh nghich nhưng đầy sâu sắc khi sắp đi qua hết con đường của những năm tháng ấm áp, hồn nhiên dưới mái trường, dưới vòng tay của thầy cô, bạn bè. Nó mang vào quyển sách những bước chân vội vã mỗi lần đi học muộn, những giấc ngủ trong tiết học, những hộp xôi mang đầy hoài niệm và cả tình cảm với thầy cô, bạn bè dưới mái trường CHY. Tôi nhớ về những ngày tháng đã trôi qua của tôi ở CHY quanh quẩn tựa như trò chơi trốn tìm mà tìm mãi vẫn không thể sống lại những khoảnh khắc tươi đẹp ấy.Tôi nhớ về những nguời bạn cùng nhau chơi đá cầu, rượt đuổi nhau quanh sân trường ngày ấy; nhớ về hình ảnh của thầy cô trên bục giảng; nhớ hình dáng bác bảo vệ khóa xe….Những hình ảnh ấy luôn xuất hiện mỗi khi tôi nhớ về CHY, tôi không thể quay lại quãng thời gian ấy nhưng nó vẫn luôn được lưu giữ trong tâm trí và trong quyển sách luôn mở này.
Quyển sách của kí ức, của thời gian mà tôi có thể lật lại để nhìn ngắm hình ảnh một thời đi học của mình, để lại một lần nữa khơi lại cảm xúc của những “lần đầu”: lần đầu gặp gỡ, lần đầu yêu và lần đầu chia tay.
Giữa lòng của thành phố, Chuyên Hưng Yên nổi bật với sắc xanh của bầu trời. Tôi trước khi trở thành học sinh của trường đã từng thấy Chuyên Hưng Yên khoác trên mình màu vàng của những ngôi trường truyền thống. Sau khi chuyển sang màu xanh có người nói họ thích màu vàng vì nó mang vẻ hoài niệm và cổ kính hơn. Nhưng đối với tôi trong vô vàn lý do khiến tôi yêu nơi này thì màu xanh ấy là điều khiến tôi đặc biệt yêu mến CHY; nó mang đến sự hiện đại, mới mẻ và cả cái thanh lịch của nguời học sinh. Màu xanh ấy khiến CHY trở nên bao la và rộng lớn như là bầu trời, bầu trời của những học sinh, cả những con người đã từng và đang thuộc về CHY. Bầu trời ấy mang đến cho người học sinh những tri thức, hy vọng và ước mơ về một tương lai, về chặng đường sau khi bước ra từ CHY. Và cho dù khoác lên mình màu áo nào thì CHY cũng luôn là nơi gắn bó, điều quý giá và trân trọng của những con người đã từng sống với nơi này. Chuyên Hưng Yên có rất nhiều những thầy cô là cựu học sinh của trường, họ đã từng học tập và lớn lên lại quay trở lại đây. Chắc có lẽ đối với các thầy cô tình yêu dành cho ngôi nhà thứ hai vô cùng sâu sắc và quý gía, bởi vậy họ quay lại nơi đã gắn liền với thanh xuân của mình để dõi theo những thế hệ tiếp theo, để nhìn lại hình ảnh nô đùa cùng với bạn bè của mình trong quá khứ, sống lại cùng với những kỉ niệm tươi đẹp, hồn nhiên và để lần nữa thực sự là một phần của nơi mình đã từng thuộc về. Quãng thời gian còn lại của tôi ở Chuyên Hưng Yên chỉ còn đánh dấu qua vài khoảnh khắc nhưng những hình ảnh đẹp đẽ, vô tư về một thời học sinh vẫn luôn được cất dấu trong quyển sách không bao giờ đóng: “Chuyên Hưng Yên”.
Trần Minh Hải